Chuyện về tang lễ chưa từng có: Cặp vợ chồng qua đời cách nhau vài phút, đám tang đôi khiến cả làng nghẹn ngào
Đó không chỉ là một sự ra đi đặc biệt, mà còn là minh chứng cho tình yêu vẹn tròn, thủy chung son sắt đến tận cuối đời.
Câu chuyện cảm động về cụ ông Nguyễn Cao Quý (sinh năm 1929) và cụ bà Phan Thị Hương (sinh năm 1939) qua đời cách nhau chỉ vài phút vào tháng 10/2018, đến nay vẫn in đậm trong ký ức người dân thôn Bình Minh, xã Cẩm Bình, tỉnh Hà Tĩnh.
Từ hôn nhân sắp đặt đến chuyện tình cảm động
Sáng 22/10/2018, sau khi đã hoàn thành mọi nghĩa vụ nơi trần thế, con cháu đề huề, cụ ông Nguyễn Cao Quý trút hơi thở cuối cùng. Dù sinh - lão - bệnh - tử là quy luật của tạo hóa, thế nhưng với cụ bà Phan Thị Hương, cụ chưa bao giờ muốn rời xa chồng.
Sinh thời, hai cụ vừa là bạn đời, vừa là tri kỷ, cùng chèo lái con thuyền gia đình vượt qua bao sóng gió. Cuộc hôn nhân của họ vốn là sự sắp đặt theo lệ xưa, không nhẫn cưới, không hoa cưới nhưng cuộc sống chung sau đó đã trở thành minh chứng sống động cho một tình yêu bền chặt, nghĩa vợ chồng son sắt đến tận cùng.

Sau ngày cưới, cụ Quý nhập ngũ, tham gia chiến đấu. Suốt nhiều năm nơi chiến trường, cụ chỉ được về phép vỏn vẹn bốn lần. Những lần gặp gỡ ngắn ngủi giữa khói lửa, chưa kịp nói trọn lời thương đã vội chia tay.
Ở quê nhà, cụ bà Hương âm thầm nuôi dạy con cái, quán xuyến việc đồng áng, chờ chồng mà không một lời than vãn. Không tin tức đều đặn, chẳng biết chồng còn sống hay đã hy sinh nhưng bà vẫn một lòng thủy chung, khiến cả làng nể phục sự kiên cường ấy. Và đúng như niềm tin, sau nhiều năm, cụ Quý đã trở về.
Cảm động trước sự hy sinh thầm lặng của vợ, cụ Quý không rời cụ Hương nửa bước. Họ sống một cuộc đời bình dị, hạnh phúc nơi quê nhà.
Đám tang chưa từng có ở làng quê

Dù cuộc sống còn khó khăn nhưng tình nghĩa vợ chồng hơn nửa thế kỷ của hai cụ luôn viên mãn. Khi còn sống, cả hai đều khẳng định không thể sống thiếu nhau dù chỉ một ngày.
Những ngày cụ ông lâm bệnh, mỗi lần ông thiếp đi, cụ bà lại thổn thức, cảm nhận nỗi trống vắng không gì bù đắp được nếu một ngày ông rời cõi thế. Cụ từng trăn trở: rồi ai sẽ cùng cụ chăm sóc, thuốc thang, cơm nước, khoác tay đi thăm thú, cùng làm vườn, cùng chuyện trò…?
Vì thế, nhiều lần khi cụ ông phải nhập viện, cụ bà đã tâm sự với con cháu: nếu ông “đi” trước, bà cũng sẽ “đi” theo.

Và điều bà lo sợ bấy lâu đã đến. Sáng 22/10/2018, khi cụ ông trút hơi thở cuối cùng, nỗi đau ấy dù đã chuẩn bị từ lâu vẫn quá lớn để bà vượt qua. Khi con cháu quây quần bên thi hài người cha, người ông, cụ bà lặng lẽ giấu nước mắt. Bà khẽ mở cửa, thầm khấn tổ tiên cho phép mình được theo chồng. Ít phút sau, cụ Hương cũng lặng lẽ ra đi.
Trong căn nhà nhỏ, hai cỗ quan tài đặt cạnh nhau, hai bức di ảnh song hành - như biểu tượng cho cuộc đời gắn bó trọn vẹn. Ngoài sân, từng đoàn người lặng lẽ đến viếng, không ai cầm nổi nước mắt.
Ngày tiễn biệt, cả thôn Bình Minh lặng đi. Không chỉ là nỗi mất mát của một gia đình, mà còn là sự tiếc thương cho một mối tình hiếm có: Khởi đầu từ thời chiến, trải qua bao năm tháng chia ly rồi đoàn tụ, sống bên nhau đến bạc đầu và cùng nhau rời cõi thế.