Yêu phải đàn ông gia trưởng, luôn cho mình là nhất, chia tay rồi tôi vẫn hối tiếc hai điều
Sau 3 năm chia tay mối tình đầu, tôi vẫn luôn đau đáu, nuối tiếc vì đã quá ngu ngốc.
Năm đầu tiên lên thành phố học Đại học, tôi tình cờ gặp anh khi đến nhà bạn chơi. Anh ở cùng phòng với bạn, chúng tôi cùng quê nên nhanh chóng thân thiết. Với một đứa quanh năm ở quê như tôi, lần đầu được lên thành phố nên thấy gì cũng xa lạ, mới mẻ. Anh cũng nhiệt tình chỉ bảo, đưa tôi đi chơi chỗ nọ chỗ kia để nhanh chóng hòa nhập cuộc sống mới.
Mỗi lần đi cạnh anh, các bạn nữ xung quanh đều nhìn theo khiến tôi vô cùng tự hào. Anh cao hơn 1m8, da trắng, ngoại hình sáng, là sinh viên Đại học Bách khoa Hà Nội. Rất mến anh nhưng tôi ngại ngùng, chẳng dám nói. Vì thế, khi biết anh cũng dành tình cảm cho mình, tôi nhanh chóng nhận lời hẹn hò.
Mỗi cuối tuần, tôi lại đi xe bus sang chỗ anh chơi hoặc cùng nhau lên thư viện học bài. Tôi nghĩ, tình yêu thế này thật tốt. Cả hai người cùng quê, cùng giúp đỡ nhau trong học tập để tốt hơn mỗi ngày.
Thế nhưng, những ngày ngọt ngào kéo dài chẳng bao lâu. Càng ngày, tôi càng thấy anh thể hiện tính cách gia trưởng, bảo thủ, luôn cho mình là nhất.
Tôi học ở Cầu Giấy, anh ở Hoàng Mai, cùng trong một thành phố, khoảng cách không quá xa nhưng mọi thứ dường như rất xa xôi. Ngày tôi bị ốm, không ăn uống được gì, tôi nhắn tin cho anh. Khoảng cách chưa đến 10km nhưng anh chỉ nhắn lại một câu: "Em dậy ăn cơm, uống thuốc đi cho khỏi ốm nhé", và không sang thăm hay hỏi han gì thêm. Vì quá mệt, tôi phải nhờ bạn cùng phòng đi mua thuốc hộ.
Một lần khác, tôi chuyển phòng trọ. Là con gái nhiều đồ đạc, tôi và bạn cùng phòng rất vất vả để thu dọn, chuyển đồ từ tầng 4 xuống rồi lại chuyển đồ lên tầng 3. Thế nhưng anh không hề sang giúp tôi. Đáp lại, anh cho rằng đó là chuyện cá nhân, không nên dựa dẫm vào ai, nếu không sau này lúc cưới nhau về tôi sẽ chỉ biết ỉ vào anh. Tôi vô cùng thất vọng nhưng không trách móc anh nhiều.
Dịp cùng về quê, tôi đi có việc về muộn. Vì quãng đường về nhà tôi có đi ngang nhà anh và một cánh đồng khá vắng vẻ. Tôi gọi điện nhờ anh đưa về. Đáp lại, anh bảo rằng đã 9h tối rồi, mọi người trong nhà đều đi ngủ nên nếu dắt xe máy ra nổ máy sẽ khiến mọi người thức giấc và bảo tôi tự đi về nhà.
Mỗi lần nhắn tin trò chuyện, anh luôn cho rằng ngành học của anh là tốt nhất. Con trai học kỹ thuật sau này sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến, công việc ổn định, thu nhập dư dả. Trong khi đó, tôi học Sư phạm mức lương không cao lại có xin việc, muốn thi biên chế, công chức cũng đều rất khó. Thậm chí, chưa kết hôn nhưng anh còn nói rằng sau này tôi sẽ không đi làm mà ở nhà chăm con, lo toan gia đình.
Tôi bất ngờ, hỏi lại anh: “Tại sao em cũng đi học bao nhiêu năm rồi lại phải ở nhà chăm con, trong khi anh được đi làm, tự chủ kinh tế?”. Anh nhìn sang với thái độ coi thường, khó chịu: “Em nghĩ làm cô giáo kiếm được bao nhiêu tiền? Em có xin được việc hay không đã rồi mới tính”. Nghe anh nói, tôi nín thinh, tức giận.
Anh là bạn trai của tôi nhưng không ngờ lại nói ra được những lời như thế. Tôi đã mong rằng anh sẽ động viên, an ủi, tôn trọng lựa chọn của bạn gái. Thế nhưng, cách anh nói chuyện khiến tôi mệt mỏi, bức xúc. Tôi cũng là học sinh trường chuyên của tỉnh, đoạt giải Quốc gia, được tuyển thẳng vào Đại học nhưng trong mắt anh tôi chỉ là đứa kém cỏi. Dần dần, tôi chẳng còn hào hứng trò chuyện cùng anh. Những tin nhắn, cuộc gọi cứ thưa dần.
Có người khuyên tôi nên xem xét lại mối tình này, có thật sự là vì yêu, đồng cảm và thấu hiểu nhau. Thế nhưng tôi không hiểu vì sao bản thân vẫn chịu đựng và hẹn hò với anh suốt 3 năm trời. Cho đến khi anh tốt nghiệp, đi làm ở xa, khoảng cách cùng những lần không hiểu nhau, tôi đã nói lời chia tay.
Đến giờ đã chia tay được 3 năm, mỗi lần nhìn lại mối tình ấy tôi đều vô cùng hối tiếc. Tôi tự trách bản thân không dứt khoát đường ai nấy đi sớm hơn để lãng phí 3 năm tuổi trẻ với những kỷ niệm đẹp đẽ mà đáng lẽ tình đầu sẽ mang đến.
Tôi cũng thấy tiếc nuối vì thời điểm đó quá mải mê yêu đương, hẹn hò nên chểnh mảng việc học. Lúc tôi ý thức về điểm số, kết quả học tập của mình thì đã quá muộn. Chỉ còn thiếu một chút tôi sẽ được nhận bằng xuất sắc. Nhưng vì 3 năm đầu bị tụt điểm số quá nhiều nên năm cuối chẳng thể bù lại.